Một bàn tay khô gầy vươn tới, lấy đi hộp thuốc trong tay Trần Ngôn.
Trần Ngôn thấy Hà lão thái thái cúi đầu châm thuốc, hắn lại moi một hộp khác từ trong túi ra, cũng tự châm cho mình một điếu – thực ra hắn không hút thuốc, không phải không biết, mà là không thích.
Nhưng trong hoàn cảnh này, dù muốn dù không cũng phải hút một điếu cho phải phép.
Trần Ngôn rít một hơi thuốc rồi phả khói ra, chậm rãi nói: “Ngày đầu tiên ta lên núi, đã xem qua âm trạch của bà ở Hà gia tổ phần, vừa mở nắp quan tài là biết ngay bà chưa chết.”